Tác giả: Lê Quang Kiệt (NZ ASEAN Scholarship holder 2012)
(Định post cái này vào dịp Tết nhưng sau khi đi “thăm dò” một vài người thân thiết, ai cũng khuyên nên post đi, có đứa còn càm ràm mình “Chuyện tốt chứ có gì đâu mà giấu thấy ghê!”, nên thôi, post đại, ai hông thích thì đừng “ném đá”, tội nghiệp em lắm 🙁 )
Ngày bé, vẫn luôn nghĩ rằng: hễ mình chăm chỉ, luôn cố gắng, sống tốt với mọi người thì mọi người cũng sẽ tốt với mình, rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với mình. Lớn lên, đi học, đi làm, nhận ra rằng: không hẳn mình tốt với người khác thì người khác cũng sẽ tốt với mình; người hướng thiện và chăm chỉ không hẳn sẽ luôn thành công… Nói chung là thấy cuộc sống này nhiều bất công…
3 năm trước, hăm hở đi kiếm học bổng để đi học. Đi du học – với một đứa cực ghét những bài học thuộc lòng, kiểm tra theo kiểu “chép chính tả”, những lí thuyết sáo rỗng – chẳng phải là để chạy theo bằng cấp hay phô trương, lòe thiên hạ, mà chỉ đơn giản là để nạp thêm kiến thức, mở rộng vốn sống. Tự nhiên nghĩ: hễ người ta đã “bay” ra được với thế giới ngoài kia một lần, khát khao được bay tiếp, bay xa hơn, cao hơn là điều hiển nhiên.
Đi du học, chí ít là còn để nuôi ước mơ thay đổi cuộc đời mình, gia đình mình – nhất là với những đứa có hoàn cảnh gia đình khó khăn như mình. Chỉ những ai phải xuất phát từ những vạch đầu tiên đầy chông chênh, trắc trở và nhiều gian khó mới thấy được hết những rào cản của cuộc sống này.
“Lỡ đò” hết vài lần, cay đắng nhận ra những thứ không thuộc về mình thì sẽ mãi mãi không thuộc về mình, chán nản nhận ra có những thứ tưởng chừng dễ nhưng hễ dính dáng tới giấy tờ là sẽ thành rắc rối to.
Tháng 6, giấc mơ đi học lại bùng cháy. Âm thầm làm hồ sơ với quyết tâm: lần này mà không được là sẽ không bao giờ nộp nữa! Rồi cũng như những lần trước, đi xin giấy tờ, đi xin chứng nhận, lên mạng lục tung thông tin ngành học, trường học…
Tháng 7 – những đắn đo suy nghĩ, về mình, về gia đình, những lo lắng như ai sẽ chăm cho bố mẹ khi mình vắng nhà làm mình chùn bước. Rồi đánh tiếng thở dài, lại quyết tâm nộp. Số đến khổ! Gửi hồ sơ ngay ngày cuối cùng người ta nhận, mà lại còn bị đến trễ hơn so với giờ quy định. Cũng may, bộ phận tiếp nhận hồ sơ vẫn nhận.
Tháng 8 – một buổi trưa thứ 6, nhận một cuộc điện thoại từ Hà Nội mà vẫn không tin vào tai mình: được gọi đi phỏng vấn.
Tháng 9 – bước vào phòng phỏng vấn với tâm trạng cực kỳ thoải mái và dễ chịu. Phỏng vấn xong còn thấy thoải mái hơn, ít nhất cũng đã nói được hết những gì mình nghĩ, mình dự định…
Tháng 10 – nhiều hy vọng nhưng vẫn không dám tin mình có cơ hội bởi so với những ứng viên khác, hồ sơ của mình chẳng “đẹp” hay “mịn” gì cả. Giữa lúc không dám tin ấy, cái email với dòng chữ “Congratulations” ấy đã “bay” vào hộp thư mình. Khóc tu tu như trẻ con bị mẹ đánh…
17-11 – còn những 4 tháng (hay chỉ còn 4 tháng?) nữa, sẽ xách vali đi Auckland, bắt đầu quay lại thời SV, chăm chỉ trong 2 năm để lấy bằng Thạc sĩ. Còn sau đó? Chuyện gì đến sẽ đến, chưa dám nói trước… Chỉ biết và chỉ mong, những điều tốt đẹp sẽ đến…
Và nếu bạn vẫn còn đang thắc mắc, không biết cái thằng ít tóc, lắm lời, hay khó chịu mà vẫn từng gặp, từng biết đang nói cái gì, thì đây: mình đã nhận được học bổng của Chính phủ New Zealand để đi học Thạc sĩ tại Unitec – Institute of Technology, Auckland và sẽ lên đường vào nửa cuối tháng 2-2012.
Và nếu bạn vẫn luôn nghĩ rằng những đứa gia đình khó khăn sẽ không có điều kiện tiếp cận với những nguồn học bổng như thế này? Suy nghĩ lại đi! Mình là con nhà nghèo chính hiệu nhé!
Và nếu bạn vẫn luôn nghĩ rằng, để được học bổng, bạn phải tốt nghiệp những trường danh giá, rằng bạn phải nắm trong tay giải thưởng này nọ, rằng bạn phải đi học tiếng Anh ở một trung tâm nổi tiếng nào đó? Suy nghĩ lại đi! Mình đã tự học tiếng Anh, với người thầy là sách, là nhạc, là những người bạn nước ngoài đi du lịch theo kiểu Tây “balô”… Những khóa học tiếng Anh để “học chiêu” đạt điểm cao với mình là quá xa xỉ và tốn kém…
Và nếu bạn vẫn luôn nghĩ học bổng du học chỉ dành cho những ai có điểm số cao!? Nghĩ lại luôn đi! Điểm của mình thấp tè, 7.54/10 (hay 3.02/4) mà thôi!
Hay giả như bạn vẫn luôn nghĩ là rớt học bổng liên tiếp nghĩa là bạn không còn cơ hội nữa?! Suy nghĩ lại nhé?! Mình đã rớt và vẫn được!
…
Với những ai vẫn đang ấp ủ niềm hy vọng, khát khao và ước mơ vươn lên, hãy nuôi dưỡng ước mơ của mình! Xấu hổ là khi có ước mơ mà không dám nắm lấy cơ hội, chấp nhận rủi ro để thực hiện ước mơ. Còn nếu chẳng may không thành, chẳng có gì đáng phải xấu hổ cả! Cứ đi rồi sẽ đến, cứ gõ cửa sẽ mở! Thà đi đường vòng, nhiều chông gai, thách thức mà thành công của nó còn vinh quang, rực rỡ hơn gấp nhiều lần đi đường thẳng, được người khác trải thảm.
Nơi nào có ý chí, nơi đó có con đường – mình vẫn tin như vậy…
Tien Nguyen
05/10/2017 at 8:04 pm
to be able to explore the knowledge
khanhdinh91
07/10/2017 at 11:23 am
Thank you :X
Minh Chau Cao
14/11/2017 at 9:28 pm
Quá hay và ý nghĩa. Cảm ơn anh đã motivates bọn em rất nhiều!!!
Thất bại một lần mang cho mình rất nhiều kinh nghiệm. Thất bại càng nhiều càng tốt!!!
khanhdinh91
17/11/2017 at 11:10 pm
Chúc Minh Châu luôn giữ được động lực nhé em.
van ha
17/11/2017 at 8:22 pm
Bài viết này dù đã từ lâu rồi nhưng vẫn mình mường tượng ra được tâm trạng vỡ oà của tác giả. Thật sự truyền cảm hứng cho những người đang còn vật lộn như mình!!
khanhdinh91
17/11/2017 at 11:09 pm
Chúc Hà sớm dành được học bổng nhé 🙂